Review truyện Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Tác giả: Nam Phi Nhất Khách
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Điền Văn, Hiện Đại
Tình trạng: Hoàn thành
Độ dài: 1629 chương
----------------------
Văn án
Phòng thí nghiệm nổ mạnh làm Lâm Đường trở về cái niên đại nghèo khó thiếu thốn vật tư kia, còn buộc chặt với một cái hệ thống đánh dấu.
Cô còn chưa kịp lấy món quà của người mới thì vị hôn phu được định ra từ bé đã chạy tới cửa từ hôn.
Nguyên nhân từ hôn là vì hắn sắp trở thành công nhân, đi vào thành phố làm việc.
Lâm Đường nhìn người nam nhân có khuôn mặt bình thường mà lại tỏ ra rất tự tin kia, môi đỏ hé mở: “…… Được!”
Chưa tới một tháng, vị hôn phu bị đuổi việc.
Lâm Đường đi dạo quanh huyện một vòng liền trở thành cán bộ của xưởng dệt.
Nội tâm của vị hôn phu: Hiện tại cầu hợp lại còn kịp sao?
-
Cái niên đại này thật sự rất quá thiếu thốn vật tư rồi.
Tuy rằng được ba người anh và cha mẹ yêu chiều, nhưng ăn cơm cần có phiếu gạo, mua vải cần có phiếu vải, mua thịt cần phiếu thịt, thậm chí ngay cả mua một phối xà bông cũng cần có phiếu....
Cho dù thắt chặt lưng quần để sinh hoạt thì vẫn vô cùng khó khăn.
Nhìn thứ đen sì sì trong chén, Lâm Đường im lặng: “……”
May mà cô có một cái hệ thống!
Muốn cái gì? Chỉ cần đánh dấu là sẽ có.
-
Nhiều năm sau.
Người nam nhân tuấn mỹ nào đó nhìn người vợ yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cố gắng không thay đổi sắc mặt hỏi: “Nghe nói năm đó em đánh hai đấm đã hạ gục một con lợn rừng?”
Ánh mắt Lâm Đường hơi lóe lên, đầu ngón tay hơi dùng một chút lực thì cái chén sứ tráng men trong tay liền biến hình, nghiêm túc nói: “Nào có? Anh đừng nghe mấy người đó nói hươu nói vượn, chúng ta đều là người làm công tác văn hoá, sao có thể bạo lực như vậy được!”
----------------------
Đầu mùa xuân năm nay, núi Song Thanh đã ngủ say qua một mùa đông đang dần dần thức tỉnh.
Hoa nghênh xuân và hoa hạnh dưới chân núi đều đã nở rộ lộ ra cả nhụy hoa, một mảng đầy màu sắc và sức sống.
Lúc Lâm Đường lấy lại được ý thức thì cảm giác được da đầu mình vô cùng đau đớn, dường như có người nào đó đang lắm lấy tóc cô, ấn cô xuống đất mà kéo giống như là nhổ củ cải vậy.
Cô chậm rãi mở mắt ra trong mơ hồ, một co gái trẻ tuổi với bộ mặt vặn vẹo chứa đầy ghen ghét và oán hận mà kéo tóc cô về phía trước.
“…… Hừ, đồ hồ ly tinh, chỉ biết thông đồng với người khác thôi!” Người này hung hăng cào Lâm Đường một cái, vừa oán hận lại vừa đắc ý mà nói.
Ngón tay quẹt qua một đường, trên gương mặt trắng nõn của Lâm Đường lập tức xuất hiện một vết móng tay.
Vương Chiêu Đệ chỉ nghĩ đến việc ngày hôm qua, Lưu Quốc huy mà mình thích từ lâu nhìn con hồ ly tinh Lâm Đường nhiều thêm một chút là lòng cô ta đã tức muốn chết rồi.
Con hồ ly tinh, ỷ vào khuôn mặt đẹp đẽ nên suốt ngày cấu kết làm bậy khắp nơi!
Lâm Đường tỉnh táo lại, cảm thấy da đầu mình vừa nóng rát vừa đau đớn.
Lúc chưa kịp hoàn toàn phản ứng lại thì cánh tay lại bị cào một cá.
Trong mắt cô hiện lên chút ánh sáng lạnh lẽo, giơ tay lên trực tiếp ném hất tay người đang kéo tóc mình ra.
Giây tiếp theo ——
‘ Rầm…. ’. Một âm thanh lớn vang lên.
Vương Chiêu Đệ ngã chổng vó ra xa, thân thể khô cằn ngã vào một cành cây trên đất bên cạnh.
“Ối!”
“Lâm Đường, mày muốn chết à!” Cô ta đỡ eo ngồi dậy, tức muốn hộc máu mà căm hận quát.
Lâm Đường không phản ứng Vương Chiêu Đệ mà liếc mắt một cái nhìn ra xung quanh, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Cô đây là…… xuyên trở về rồi?
Không phải là cô đang làm thực nghiệm ở phòng thí nghiệm hay sao?!
Cha, mẹ, các anh trai, chị dâu, còn có Cẩu Đản, Xú Đản……
Cô thật sự đã trở lại rồi ư?
Lâm Đường nhìn về phía chân núi xa xa, vẻ mặt hiện lên vẻ vừa khó tin lại vừa hỗn loạn, khó nén nổi vui mừng.
Qua một lúc lâu, cô bỗng nhiên nở nụ cười vui sướng.
“Ha ha ha ha…… Mình đã trở lại, cuối cùng mình cũng đã trở lại……”
Vương Chiêu Đệ cảm thấy Lâm Đường có chút kỳ quái, đang muốn tiến lên tiếp tục dạy cho cô một bài học nhớ đời, thế nhưng eo cô ta vừa bị đụng nên chỉ cần động đậy sẽ vô cùng đau đớn.
Vì thế, cô ta tạm thời bỏ qua ý nghĩ tiếp tục dạy dỗ Lâm Đường, dùng giọng nói căm hận cạnh cảo:
“Này, con mọt sách xấu xí kia! Tao cảnh cáo mày nhớ phải cách Lưu Quốc Huy xa ra một chút, mày nghe thấy chưa hả?”
Lâm Đường cũng không thèm phản ứng lại với cô ta.
“Lâm Đường!” Vương Chiêu Đệ nghiến răng nghiến lợi, “Mày choáng váng hay là bị điếc rồi? Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày có nghe thấy không hả?”
Giọng nói của cô ta sắc nhọn, âm sắc chói tai đâm thẳng vào tai Lâm Đường khiến cả đầu cô ong ong.
Hơn nữa, đây là Vương Chiêu Đệ hả?
Vương Chiêu Đệ vừa nãy mới…… giật đứt tóc cô, còn cào cô nữa?
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Đường dừng ở trên người Vương Chiêu Đệ, tiến lên một bước, giơ lên bàn tay tát một cái thật mạnh lên trên mặt cô ta.
‘Chát! ’
Ăn một cái tát vào mặt khiến cả người Vương Chiêu Đệ đều ngây ngẩn.
“Chỉ bằng mày mà cũng xứng ra lệnh cho tao sao?” Ý cười trên mặt Lâm Đường vô cùng lạnh lẽo, “Một cái tát này coi như là cho mày cái cảnh cáo, hiểu chưa? Sau này liệu hồn mà cách xa tao ra một chút, nếu không mày sẽ biết chữ chết viết như thế nào!”
Nói xong thì vuốt vuốt da đầu đang đau nhức, mẹ nó, cũng quá là độc ác mà!
Da đầu sắp bị kéo rách luôn rồi.
Nghĩ vậy, cô không nhịn được lại tát thêm một cái nữa.
Mời các bạn đón trải nghiệm review Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu của tác giả Nam Phi Nhất Khách. Chúc các bạn có buổi đọc truyện thật thú vị, cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!