Trang chủ » Review Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò

Review Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò

Review truyện Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò

Tác giả: Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán

Thể loại: Quân sự, Ngôn Tình, Truyện Sủng, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn

Tình trạng: Đang ra

Độ dài: 605 chương

Review Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò

----------------------

Tên gốc: 《六零再婚夫妻》- 60 tái hôn phu thê

Văn án

Đỗ Xuân Phân gả cho một anh chàng nhà nghèo, nghèo đến mức không có đủ ăn.

Sau khi kết hôn, cô dốc lòng chăm chút cho gia đình chồng, dùng tiền lương của mình cho em trai chồng ăn học, còn mai mối cho em gái chồng, có được anh chồng tốt.

Cô nhận lại được gì?

Họ đuổi cô cùng hai cô con gái ba tuổi ra đường, nói rằng cô không sinh được con trai, … Mà nguyên nhân chính là vì có một cô tiểu thư để mắt đến chồng cô.

Trước khi cưới, nhà vợ của Thiệu Diệu Tông từ lớn tới nhỏ chờ anh trợ giúp.

Sau khi cưới, nhờ vào quan hệ anh giúp vợ có được công việc ổn định, kết quả thì vợ anh cùng đồng nghiệp vui vẻ có nhau, về nhà đòi ly hôn, đến hai đứa con gái ba tuổi cũng không cần.

Vợ anh còn rêu rao anh không có bản lĩnh, là quân nhân mà cũng không thể cho vợ tùy quân, làm sao cô ấychịu nổi những tháng ngày chia xa.

Đỗ Xuân Phân không còn cha mẹ, người thân luôn dòm ngó mấy đồng tiền lương, còn muốn đẩy ba mẹ con cô vào đường cùng ngõ cụt. Cha mẹ Thiệu Diệu Tông tư tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn giúp anh chăm sóc con gái.

Hai người góp gạo thổi cơm chung, thành một cặp.

----------------------

Sáng sớm đầu xuân trên bầu trời bao phủ một tầng sương dày, thôn Hà dựa lưng vào núi thấp thoáng trong màn sương, nhà cửa thấp bé, ngói đen vách đất tựa như một bức tranh thủy mặc.

Đỗ Xuân Phân ra cửa với chiếc xe đạp cũ mua tới tay với giá 30 đồng.

Đường đất ở nông thôn nhấp nhô, chiếc xe cũ nát xóc nảy phát ra tiếng lọc xọc như kiểu rụng rời tới nơi rồi.

"Mẹ ơi!"

Hai cô bé giống nhau như đúc cất tiếng gọi Xuân Phân.

Đứa bé tầm ba tuổi, đầu cắt tóc ngắn tròn như quả táo, mặc chiếc quần bông màu đen đã bạc, chiếc áo khoác đỏ rực, chạy lạch bạch tới ôm chân Xuân Phân.

Đỗ Xuân Phân nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi xin nghỉ phép, chỉ đi một lát là mẹ về."

"Mẹ không đi!!"

"Mẹ đừng đi mà!!"

"Đại Nha, Nhị Nha, lại đây ăn cơm cùng bà nào." Một người phụ nữ trung niên đeo khăn trùm đầu mang theo cái bát sứ lớn chạy ra.

"Không ăn đâu!" Hai đứa nhỏ ôm riết lấy chân Xuân Phân "Mẹ, mẹ đừng đi mà!"

Khuôn mặt bé nhỏ lộ vẻ lo lắng và sợ hãi. Một đứa bé ba tuổi mà lại có vẻ mặt như thế thật là lạ lùng. Xuân Phân nhìn một cái liền rõ ràng, suy nghĩ trong cô càng kiên định hơn lúc nào, chính là cho con gái một cuộc sống yên ổn.

"Không nghe lời, mẹ sẽ giận thật đó."



Hai cô bé vừa nghe liền sợ, lập tức buông tay.

"Còn đứng đấy làm gì thế?" Người phụ nữ đuổi theo tới nơi ngoảnh ra hàng rào trong sân mà gào lên. Trong sân một người đàn ông đi tới, xấp xỉ tuổi người phụ nữ, khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, mỗi tay ôm một đứa nhỏ "Xuân Phân, mau đi đi!"

"Mẹ ơi!!!" Hai đứa bé òa khóc lớn " Con không cần cha đâu, con không cần cha đâu, mẹ... mẹ đừng đi..."

Đỗ Xuân Phân dừng lại một lát, rồi lên xe đi thẳng về phía đông. Đó là hướng đi thành phố Tân Hải, chỉ đi hai nươi phút là cô sẽ tới khách sạn Quốc Doanh ở thành phố Tân Hải, là nơi làm việc của cô. Mà cô cũng không như thường ngày đi con đường cũ, cô lướt qua những căn nhà tranh, vào trong thôn làng, cô liền rẽ phải men theo con đường hẹp quanh co, sau lại đi tiếp về hướng đông, đi mãi cho đến cuối phía đông thôn. Chỗ đó có một cây cầu, rộng 1 trượng (4,7m), dài 2 trượng (9,4m). Trên cầu rất đông người, cả nam cả nữ, có già có trẻ, người thì da ngăm đen, người thì da vàng như nến, có thể bởi vì phơi nắng dầm sương cả ngày cũng có thể vì thiếu dinh dưỡng. Những con người muôn hình muôn vẻ đó vừa nhìn thấy Xuân Phân liền tươi cười hỏi "Xuân Phân, đã ăn cơm chưa?". Cô dừng lại vững vàng rồi đáp: "Tôi ăn rồi."

"Cô đi làm đấy à?"

"Hôm nay sao đi sớm vậy? Mặt trời còn chưa ló dạng đâu."

Khách sạn nơi Xuân Phân làm việc kinh doanh vào giữa trưa và chiều tối, cô là bếp trưởng của khách sạn, thái thịt rửa rau sẽ không cần cô phải đụng tới, vì thế dù cô có 10 giờ mới tới cũng không ai nói được gì.

"Tôi đi tìm trưởng thôn có chút việc." Cô nhìn về phía chỗ ngồi nơi đầu cầu, có ông lão một tay cầm bát đũa, một tay khoát lên trán. Trưởng thôn thật ra cũng chưa già, cũng chỉ bốn mươi chín tuổi. Nhưng do ở nông thôn khổ sở, cả năm vất vả bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cũng miễn cưỡng đủ ăn. Trong nhà nhỡ xảy ra chuyện gì, dù là hiếu hỉ ma chay, sinh lão bệnh tử, người trong nhà đều phải tằn tiện lại. Lâu dần, một người hoàn hảo cũng sẽ bị những năm tháng gian khổ mài mòn ra cái dạng già nua đó. Trưởng thôn không thấy khổ, những thứ ông trồng trọt sản xuất được không cần nộp cho bọn địa chủ tâm địa ác độc, mà được nộp lên cho nhà nước, nuôi quân đội bảo vệ nước nhà, nuôi nhà khoa học chế tạo bom hạt nhân. Không riêng gì trưởng thôn, những người khác trong thôn Tiểu Hà, bao gồm cả Đỗ Xuân Phân cũng cho rằng đó là điều nên làm. Nếu không thì Hoa Hạ ngàn dặm non sông một lần nữa bị kẻ xâm lược khai pháo phóng hỏa cướp bóc, không chuyện ác nào không làm.

" Có chuyện gì thế?" Trưởng thôn chống đất đứng lên hỏi.

Đỗ Xuân Phân giữ xe, nói "Tới nhà chú rồi nói ạ."

Phát hiện cửa nhà trưởng thôn rộng mở, cô liền đi vào.

"Có phải là thằng hai nhà ông chuyển chính thức rồi?" Có người nhỏ giọng hỏi

Đứa thứ hai nhà trưởng thôn cũng làm việc tại khách sạn, còn là đệ tử của Xuân Phân. Ban lãnh đạo khách sạn sợ rằng sau này không còn người tài, yêu cầu mỗi đầu bếp chính phải đưa đến ít nhất một đệ tử. Họ còn định kỳ kiểm tra tình hình giảng dạy, tránh đầu bếp chính bằng mặt mà không bằng lòng. Lúc Xuân Phân mới được lên làm đầu bếp chính, bà con làng xóm liền tranh thủ chút tình cảm, lôi kéo làm quen với cô.

Bạn đang đọc review Thập Niên 60: Hai Vợ Chồng Đi Thêm Một Lần Đò mới nhất tại review truyện. Chúc các bạn có buổi đọc truyện thật vui vẻ cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!