Trang chủ » Review Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

Review truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con - tác giả Phất Tinh Thần

Tác giả: Phất Tinh Thần

Thể loại: Truyện Khác, Ngôn Tình, Xuyên Không, Truyện Cười, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Gia Đấu, Hài Hước, Điền Văn, Hiện Đại

Tình trạng: Hoàn thành

Độ dài: 381 chương

Review Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con

----------------------

Truyện Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con của tác giả Phất Tinh Thần xoay quanh câu chuyện Giang Uyển trọng sinh, về tới thập niên 70 khi bản thân cô còn trẻ. Và chuyện đầu tiên cô làm chính là đi tìm người đàn ông mình yêu sâu sắc hồi đó.

Ở kiếp trước, bọn họ quen biết nhau sau khi từng người đều đã trải qua dãi dầu sương gió, chính anh là người đã kéo cô từ trong vực sâu ra ngoài. Tới độ tuổi trạc ngoại tứ tuần, hai người lại tìm được sự ấm áp từ nhau, rồi tình nguyện nắm tay nhau cùng bước về phía trước.

Vì thế ở kiếp này, cô không quan tâm tới tuổi anh lớn, còn là một người goá vợ có ba đứa nhỏ, kiên quyết dứt khoát gả cho anh, làm một người mẹ kế.

Hiện giờ cô muốn đổi lại, trở thành mình tìm đến để thương anh, cũng thuận tiện thay anh chăm sóc, nuôi lớn ba đứa nhỏ, không mong chúng sẽ trở thành nhân trung long phượng, chỉ mong người một nhà đều được ở bên nhau, đoàn đoàn viên viên.

Nhưng người đàn ông này lại ấp úng tới đỏ mặt nói “Chúng ta không thích hợp”, cái dáng vẻ này làm cô tức giận đến ngứa răng.

Nhiều năm sau, Giang Uyển mang thù ngẩng đầu nhìn anh, hài hước nói: “Chúng ta thích hợp ư?”

Lúc ban ngày, cẩu nam nhân này còn làm màu, lộ ra vẻ trấn định, trả lời: “Chúng ta là trời sinh một cặp.” Nhưng tới buổi tối, lại tự giác quỳ ván giặt đồ rửa chân cho cô nhận sai.



Không ít người đều lén lút khua môi múa mép sau lưng nói Giang Uyển còn trẻ mà đi làm mẹ kế, chắc chắn sẽ phải làm lụng vất vả quá mức ngay từ đầu, còn chẳng nhận được ngon ngọt gì đâu, nhưng ai biết đâu…——

Cô đã qua tuổi 40 mà làn da vẫn cứ đẹp đến mức không nhìn ra được độ tuổi chân thật, đã yêu thương nuôi dạy đám trẻ kia nên người còn đồng thời gây dựng sự nghiệp thành công.

Người đàn ông ấy coi cô như bảo bối, một tay ôm đồm hết thảy việc nhà, toàn bộ đội đều biết anh nghe lời vợ mình nhất.

Con trai cả là quan quân hải quân tuổi trẻ tài cao, đối với cô tôn kính có thừa, từng nói tuy cô chỉ là mẹ kế của anh nhưng địa vị hơn hẳn mẹ ruột.

Thời trẻ đứa con thứ hai mạo hiểm kinh thương kiếm được đầy bồn đầy chén, lại vì cô mà tại mỗi một tỉnh lỵ khắp nước đều mua một căn nhà, muốn cho cô đi đến nơi nào cũng có nhà của mình, bởi vì cô từng cho cậu ấy một mái nhà ấm áp.

Con gái út là tác giả nổi danh của trang web Green novel, lại vì cô viết một quyển sách có tên là《 Mẹ kế Khương Uyển 》, phần mở đầu cuốn sách này là câu “Nếu tôi không đề cập tới, chắc chắn sẽ không một ai biết hóa ra Khương Uyển chính là mẹ kế của tôi.”

Ngày mừng thọ Giang Uyển 60 tuổi, mọi người trong nhà đều mong được nghe bà ước nguyện, nhưng bà lại chẳng còn gì mong muốn nữa. Tuy cuộc sống hiện tại hơi bình yên lặng lẽ nhưng lại đầy những niềm vui bất ngờ ở muôn nơi. Bà nói rằng nguyện vọng sinh nhật của mình đã được thực hiện rồi.

Bên cạnh đó bạn cũng có thể đọc thêm Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu hoặc Thập Niên 60: Ăn Cơm Gả Chồng Nuôi Con













----------------------

“Con gái, đừng khóc, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh thương lượng mà, có được không?” Mẹ Giang-Dương Quế Hoa ngồi ở trước giường vừa nói vừa thay con gái lau nước mắt.

Giang Uyển lại cứ lặng yên ngơ ngác nhìn Dương Quế Hoa, sau đó lại quét tầm mắt đi khắp bốn phía, chỉ thấy bức tường nhà được trát bằng đất màu vàng, phía sau giường có một chiếc bàn đọc sách cũ nát, khắp nơi đều lộ rõ cảm giác niên đại cổ xưa.

Dương Quế Hoa thương xót cho con gái, thở dài: “Ba mẹ chỉ thương con mới làm như vậy thôi, chứ vì sao mẹ lại muốn con gả đi chứ? Con có biết không?”

Giang Uyển cứ tưởng mình đã khóc đến choáng váng cả đầu rồi sinh ra ảo giác, ngay lúc này cô vẫn còn đắm chìm trong bi thương vì cái chết của chồng mình cho nên căn bản không hề phản ứng lại lời nói của mẹ Giang.

Cô cứ ngỡ mình đã gặp được mẹ khi bà vẫn còn trẻ tuổi trong ảo giác. Bà vẫn vậy, vẫn thích lải nhải đầy dịu dàng, nếu cô không phản ứng lại bà, nhất định bà sẽ tự mình lẩm nhẩm thật lâu.

Dương Quế Hoa thấy con gái sững sờ xuất thần, lại nghĩ rằng cô đã nghe lọt tai, ngay sau đó bà lại tiếp tục nói: “Vốn dĩ mẹ không muốn nói cho con nghe, nhưng hiện giờ lại cần phải để con biết. Con là sinh viên duy nhất của thôn Đại Sơn chúng ta, lúc này đại học đã nghỉ, nếu không con cứ dứt khoát gả cho Vương Quốc Khánh đi. Chứ con tính mà xem, con học hành xong quay về đây, lại chỉ giống ba mẹ ra ngoài kia đào đất làm ruộng thôi, có điều từ nhỏ đến lớn con đã làm những việc như vậy bao giờ đâu? Con chịu làm sao được?

Mẹ Vương Quốc Khánh nói rồi, chỉ cần con gả qua nhà bọn họ, sẽ có một phần công tác, hộ khẩu cũng có thể dời qua, lập tức trở thành công nhân trong thành phố……”

Giang Uyển lơ đãng lắng nghe, không tự chủ được khẽ cắn cắn môi. Cô cảm nhận được từ trên môi mình truyền tới cảm giác đau đớn, đột nhiên cô bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.

Ảo giác đâu thể cảm nhận được đau đớn? Nghĩa là… đây không phải ảo giác?

Đột nhiên Giang Uyển xoay người cầm lấy một cuốn lịch ngày tinh xảo từ trên bàn lên, ngay phần trên cùng của những con số màu đen chi chít ấy là bốn con số 1970 màu đỏ thật lớn, chuyện này khiến cô quá mức kinh hãi, thật lâu vẫn không thể phục hồi lại tinh thần.



Giang Uyển nhíu nhíu mày: “Mẹ, con đã biết, giờ mẹ có thể đi ra ngoài một chút không? Con muốn một mình suy nghĩ.”

Dương Quế Hoa vui sướng không thôi, bà thấy con gái như vậy, lại cho rằng cô đã nghĩ thông suốt rồi, mừng rỡ nói: “Ai, được, mẹ đi ra ngoài đây.”

Giang Uyển phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, lúc này cô mới phát hiện mình đã thực sự quay trở về 50 năm trước rồi.

Một khắc trước khi trọng sinh, cô đang khóc đến tê tâm liệt phế vì cái chết của chồng mình, chỉ mơ hồ nghe được người đàn ông làm đại diện chuyên nghiệp bên cạnh đang nói cái gì đó, nhưng cô căn bản không nghe rõ đối phương nói cái gì, chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi. Người đàn ông đã từng kéo cô ra khỏi địa ngục lại chết như vậy sao? Cả thân thể đều lạnh lẽo, không còn hơi thở như vậy sao?

Ngay trước lúc anh qua đời, còn dặn dò cô đừng khóc, còn nói có thể gặp được cô là phúc phận của đời anh, có cô làm bạn nhiều năm như vậy, anh đã rất thỏa mãn rồi.

Giang Uyển nhìn chằm chằm và bức tường đất màu vàng, gương mặt cứ ngơ ngác đến phát ngốc, giống như cô lại thấy được khung cảnh người đàn ông ấy nằm trên giường bệnh trước khi mình trọng sinh.

Dường như mỗi khi anh nói chuyện cũng phải tốn sức lực rất lớn nhưng vẫn cố chấp nắm lấy tay cô, dịu dàng an ủi: “Nghe lời anh, đừng khóc, em cười một cái được không?”

Lúc ấy kỳ thật Giang Uyển không sao cười nổi, hốc mắt cô đỏ bừng, lệ rơi đầy mặt, nghe người đàn ông ấy nói, lại khóc không thành tiếng, cũng chẳng nói nên lời. Nhưng để người đàn ông ấy có thể ra đi yên ổn, cô đành dùng tay lau sạch nước mắt của mình, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Đến tận giây phút ấy, người đàn ông kia mới vừa lòng giật giật khóe miệng, dường như anh muốn cười, lại không có sức lực mà cười.

Giang Uyển hồi tưởng cảnh tượng trước khi trọng sinh, tâm trạng lại trở nên đau đớn không thôi.

Bạn đang đọc review Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con mới nhất tại review truyện. Chúc các bạn có buổi đọc truyện thật vui vẻ cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!