Review: [Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Tác giả: Thư Thư Thư
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Điền Văn, Hiện Đại
Tình trạng: Hoàn thành
Độ dài: 390 chương
----------------------
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Ngọt sủng, Quân nhân, Cưới trước yêu sau, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Niên đại văn.
Văn án:
Thị Hoài Minh và Lâm Trân Trân đã định hôn từ nhỏ.
Thị Hoài Minh có lý tưởng có hoài bão, tuổi còn trẻ nhưng dựa vào bản lĩnh tham gia quân đội, mà Lâm Trân Trân chưa từng đọc sách, vẫn ở trong nông thôn chưa từng đi ra ngoài.
Thị Hoài Minh không thích Lâm Trân Trân, nghĩ Lâm Trân Trân và anh không phải người cùng một đường, nhưng vì tinh thần trách nhiệm vẫn cưới cô.
Sau khi kết hôn Thị Hoài Minh ở bên ngoài hành quân đánh giặc, Lâm Trân Trân ở nông thôn trấn giữ.
Sau này sự nghiệp Thị Hoài Minh thành công, làm sĩ quan. Ở trong thành phố ổn định, sau đó được chia nhà, anh viết một phong thư bảo Lâm Trân Trân vào thành phố.
Lâm Trân Trân vào thành phố chuẩn bị tốt giấy kết hôn, chuẩn bị tốt thị Hoài Minh nói ly hôn với cô, ly hôn xong cô trở về nông thôn vẫn sống cuộc sống tạm bợ của mình.
Kết quả Thị Hoài Minh chẳng những không nói ly hôn, còn cầm về một bộ sách giáo khoa, để lên bàn nhìn cô, mặt mày nghiêm túc thanh âm lạnh nhạt cứng rắn: Bây giờ nhàn rỗi, từ hôm nay trở đi, anh dạy em học chữ.
Lâm Trân Trân chớp mắt mấy cái: Hả???
Lúc Lâm Trân Trân mới vào trong thành phố.
Đội trưởng Thị: Chúng ta tương kính như tân là được rồi
Sau này, mùa đông đội trưởng Thị mở họp không ngại nhiệt cởi áo bông.
Cởi xong còn không quên giải thích một câu: Chị dâu các cậu mới vừa đan áo len mới, mặc quá nóng.
Những công chức tham gia hội nghị bị cưỡng ép nhét thức ăn cho chó: Con mẹ nó...
Đội trưởng Thị: Cưng chiều vợ mình trở nên thơm ngon nhất
#Cưới trước yêu sau#
#Sủng vợ thành mềm mại yêu kiều#
Vai chính: Lâm Trân Trân, Thị Hoài Minh ┃ vai phụ: Chung Mẫn Phân, Trần Thanh Mai
Một câu tóm tắt: Chính mình bồi dưỡng vợ.
Lập ý: Tình yêu nồng nhiệt sẽ làm người ta trưởng thành
----------------------
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày 08 tháng 11, lập đông.
Sức sống ngưng tụ, cỏ cây điêu tàn, sâu bọ ẩn mình ngủ đông.
Sáng sớm, điền trang bao phủ trong sương mù.
Trên nhánh cỏ khô phủ đầy lông tơ sương trắng.
Trong sương mù không có gió, cành tro rũ thấp xuống đi ngang qua lay động cọ đầu vai.
Một cành rung lên, sương trắng rơi trên đầu vai.
Trân Trân kéo xe đẩy không ngừng, tùy tiện giơ tay lên, phủi sương trắng trên đầu vai.
Bánh xe màu đen lăn vòng, xe đẩy tay theo bước chân tiến về phía trước, để lại dấu chân nhợt nhạt sau dấu bánh xe rõ nét.
Đi tới trước nhà đội trưởng đội sản xuất thì dừng lại.
Trân Trân giơ tay gõ lên cửa hai cái, rất nhanh liền nghe thấy có người đến cửa sân mở cửa cho cô.
Người tới mở cửa chính là đội trưởng đội sản xuất.
Mở cửa thấy Trân Trân, giọng anh ta như thường nói: “Còn đi chợ sao?” Trân Trân gật đầu, lấy hai hào tiền trong tay đưa vào tay đội trưởng.
Cũng không hỏi han dư thừa.
Trân Trân nộp tiền xong, liền kéo xe ba gác đến chợ.
Đến chợ rồi tìm một chỗ bày sạp ra, bày đồ đạc của mình lên.
Trân Trân bán giá đỗ nha.
Bởi vì hôm nay đậu không nhiều lắm, còn chưa tới giữa trưa đã tan chợ, cô bắt đầu dọn dẹp quầy.
Lúc dọn dẹp có người tới hỏi: “Còn giá đỗ không?” cô lắc đầu: “Bây giờ đã bán hết.”
Dọn sạp kéo xe ba gác trở về nhà.
Khi đến gần thôn, chạm mặt cùng hai người phụ nữ cùng thôn cùng đội---- Hồng Mai và Thúy Lan.
Chạm mặt, Trân Trân cười chào hỏi với các cô ấy.
“Chiến tranh đã kết thúc hoàn toàn, nghe nói nhóm bộ đội cuối cùng mười ngày trước cũng trở về toàn bộ.”
“Nhìn bộ dáng như vậy, nhất định Thị Hoài Minh đã chết.”
“Đi năm năm không có tin tức gì, sao còn sống được?”
“Vừa kết hôn được hơn nửa tháng thì trở thành góa phụ, thủ chính là năm năm, mệnh Trân Trân thật là khổ, ôi...”
“ÔI, khổ cái gì nha? Cô không thấy suốt ngày cô ấy cứ như một người không có chuyện gì.”
“Ôi, cô đừng nói như vậy, Trân Trân rất đáng thương, nói không chừng mỗi đêm đều lén lút trốn trong chăn khóc.”
“Có cái gì đáng thương, đây là mệnh của cô ấy, nói cho cùng mệnh cô ấy không có ngày tốt, nói không chừng là cô ấy khắc Thị Hoài Minh. Lúc đầu cô ấy gả cho Thị Hoài Minh vui vẻ biết bao, ai gặp cô ấy không nói đời này cô ấy có phúc khí? Thị Hoài Minh ở chỗ chúng ta vượt bậc biết bao, vừa có văn hóa vừa có thể gánh vác việc. Vừa tài giỏi, diện mạo lại càng không thể xoi mói. Kết quả ai có thể ngờ, vừa kết hôn hơn nửa tháng liền may mắn ở góa. Cho nên người này, không thể quá đắc ý.”
“Cô sẽ không phải ghen tị Trân Trân chứ?”
“Tôi ghen tỵ với cô ấy? Tôi ghen tỵ cô ấy mới kết hôn hơn nửa tháng liền ở góa cả đời?” Thanh âm hơi hạ thấp: “Nhìn dáng vẻ cô ấy kia, tám mươi phần trăm Thị Hoài Minh chưa từng ngủ với cô ấy qua, trước đây Thị Hoài Minh vốn ghét cô ấy.”
“Dù sao cũng không có con, nếu tôi nói không bằng tái giá đi, thật chẳng lẽ vì Thị Hoài Minh thủ tiếc ở góa cả đời? Với dáng dấp và tính tình Trân Trân, lại không có con liên lụy, tái giá không khó.”
“Dáng dấp tính tình tốt có ích lơi gì, tái giá phải xem ý tứ mẹ chồng cô ấy.”
“Đúng vậy, bác gái hẳn luyến tiếc để cho cô ấy tái giá.”
“Tốn nhiều tiền cưới vợ như vậy, để ở nhà có thể làm nhiều việc nha, nếu như tôi cũng luyến tiếc...”
***
Trân Trân kéo xe ba gác trống về nhà, vừa lúc mẹ chồng Chung Mẫn Phân làm xong bữa trưa.
Cháu gái Thị Đan Linh và cháu trai Thị Hưng Quốc cũng tan học về.
Rửa tay rồi ngồi xuống ăn.
Trân Trân lấy tiền kiếm được ngày hôm nay đưa cho Chung Mẫn Phân, nói với bà: “Mẹ, hôm nay bán được hai hào tám phân.” Chung Mẫn Phân cất tiền, thở dài nói: “Trời rét, giá đỗ không mọc tốt, không bán nữa.”
Đầu mùa đông khí trời càng ngày càng lạnh, giá đỗ mọc không tốt, mỗi ngày bán chút tiền ấy ngay cả vốn cũng không đủ.
Lấy hôm nay mà nói, trừ đi hai hào nộp cho đội sản xuất, còn dư lại tám phân, đủ cái gì?
Bà ở nhà bận rộn trồng giá đỗ, mỗi ngày Trân Trân đi đến chợ bán giá đỗ, làm đi làm lại gần như là vô ích.
Giá đỗ không thể bán, qua một khoảng thời gian nữa, lại nhìn xem bán chút đậu rang đi.
Chưa tới hai ba tháng nữa sẽ đến năm mới, chính là lúc ăn đậu rang.
Từ trước đến nay Chung Mẫn Phân dựa vào điểm này làm một chút buôn bán nuôi sống cả nhà, nhưng hai năm gần đây mắt thấy buôn bán nhỏ này không kiếm được tiền gì sống qua ngày.
Đến chợ bán thứ gì đều phải nộp tiền cho đội sản xuất trước tiên.
Mỗi ngày hai hào, nộp tiền lên, mình có thể kiếm được trong tay hầu như không còn bao nhiêu.
Trân Trân không nói gì, chỉ gật đầu nói: “Dạ.” Mặc kệ Chung Mẫn Phân muốn bán cái gì, cô đi theo giúp đỡ cùng là được.
Giá đỗ cuối cùng cũng bán xong.
Mời các bạn đón trải nghiệm review [Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện của tác giả Thư Thư Thư. Chúc các bạn có buổi đọc truyện thật thú vị, cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!
#ngôntìnhhiệnđại, #niênđạivăn, #NDThấtLiênHoa, #làmruộng, #sinhcon