Trang chủ » Review [Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang

Review [Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang

Nội dung truyện [Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang của tác giả Tố Muội Bình Sinh

Tác giả: Tố Muội Bình Sinh

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Điền Văn, Hiện Đại

Tình trạng: Đang ra

Độ dài: 7 chương

Review [Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang

----------------------

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Mỹ thực, Niên đại văn.

Văn án:

Tôn Miểu Miểu là một cô gái xinh đẹp mười dặm tám thôn, cô có gương mặt xinh như hoa, gò má hồng, nụ cười thu hút và đôi mắt sáng như sao.

Nhưng cái này dùng được gì!

Sắp đến tuổi cưới gả liền bị tên hỗn tử hàng xóm để ý, mẹ Miểu Miểu buồn đến khổ, lại buộc phải tạm thời chọn một người con rể. Bát tự của anh khắc khổ, không cha không mẹ, lúc nào mặt cũng lạnh tanh, uy danh vang khắp nơi, nhưng cũng may biết được gốc rễ.

Tôn Miểu Miểu gả cho Hác Tứ Đạo.

********

Sau khi sống lại, Tôn Miểu Miểu nhìn thấy mẹ mình tát Hác Tứ Đạo.

Đôi mắt người đàn ông chứa đầy sự ẩn nhẫn xen lẫn chán ghét, cô sợ thiếu chút nữa xuống giường, vội vàng ôm lấy bắp chân mẹ.

Mẹ ơi! Mẹ biết người mẹ đánh là ai không?

Đời trước.

Qua mấy thập niên, có phóng viên đến phỏng vấn phú thương Hác Tứ Đạo hỏi: Anh cũng không còn trẻ, lúc nào sẽ cân nhắc chuyện kết hôn?

Hác Tứ Đạo ánh mắt âm trầm: Đã có.

Trong ánh mắt anh như có một tia lửa, thoáng qua rồi biến mất.

Hác Tứ Đạo vĩnh viễn nhớ đến, mùa hè năm ấy, tiếng ếch nhái kêu trong ao.

Trên đồng, một cô gái nhỏ xinh đẹp giản dị, tay cầm bông lúa, vui vẻ giơ lên cho anh nhìn:

Anh Tứ Đạo, em nhặt được rất nhiều, ngày mai có thể làm bánh cho anh ăn.

Anh không phải đói bụng nữa rồi.

Lúc còn trẻ hết sức lông bông không hiểu chuyện, còn có rất nhiều lời yêu chưa kịp nói cùng cô.

Gợi ý:

1. Đời trước nữ chính mệnh yểu chết sớm, đời này sống lâu trăm tuổi.

2. Nam chính không trọng sinh, không biết hậu sự.

3. Làm giàu, chuyện nhà, làm ruộng.

----------------------

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thâm Quyến.

Giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp và sầm uất, xuất hiện một căn nhà cũ kỹ, tầm thường, buổi chiều, một nhóm những người lớn tuổi sẽ tập trung về một chỗ, cùng nhau đánh mạt chược, uống trà thảo mộc.

Một người trẻ tuổi bước xuống từ một chiếc xe thể thao dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Đây là đứa cháu trai nhàn rỗi của Tô gia, chân mang dép, mặc quần đùi hoa, ngang hông còn đeo một trùm chìa khóa, lúc đi bộ, chùm chìa khóa sẽ đông đưa vang lên tiếng rào rào. Mỗi ngày anh ta đều đi thu tiền thuê của mười - hai mươi phòng, đều nhận tư đầu đến cuối tháng. Kiểu người như vậy còn có một cái tên đáng ghét -- gọi là "Thâm Nhị Đại".

Ông lão rút bài không khỏi cảm thán: "Đứa cháu này của Tô gia, người khác ngưỡng mộ cũng ngưỡng mộ không tới..."

Những căn phòng cho thuê ở đường Nam Thiện này, mấy năm gần đây tiền thuê đều tăng lên nhanh chóng, theo thời gian, những đường phố chật hẹp đã bắt đầu trở thành những con đường nhựa rộng rãi, xe cộ qua lại tấp nập, những căn nhà hộp quẹt đều bị san bằng, thay thế bằng những tòa nhà cao ốc. Rất nhiều người hàng xóm xung quanh đều chọn dọn đi, chỉ còn lại lác đác vài người già biết được lịch sử của Tô gia.

Mỗi lần vé số phúc lợi công bố người nào đó may mắn trúng mấy trăm triệu, thậm chí bọn họ còn không thèm liếc nhìn một cái, ông lão sẽ hời hợt nói, cái này có là cái gì, các người là chưa thấy qua những người tốt số hơn - mấy trăm triệu là có nhiều đi nữa, nhưng là con đường Nam Thiện này có thể nhiều hơn sao?

Cháu trai hỏi bà nội, người sống tốt nhất bà từng thấy qua là ai? Bà lão giảo miệng, sao, không là người của Tô gia trước mắt sao.



"Bác Tô của cháu lúc còn trẻ có giúp đỡ được một đồng hương, chồng của người đó đi ra ngoài làm ăn, để lại một đứa trẻ cùng vợ ở lại nông thôn kiếm sống, cuộc sống cũng không dễ dàng. Sau đó, người chồng ở bên ngoài kiếm được một số tiền lớn, sau khi trở về quê liền phát hiện vợ mình chết, Bác Tô lại được xem là ân nhân của nhà giàu."

Người đó vì ân nghĩa lại tặng cho ông ấy một cửa hàng trên con đường Nam Thiện, ba mươi năm trôi qua, con đường ngày nào bây giờ liền có những tòa cao ốc trị giá cả trăm triệu.

Ông lão run rẩy lấy trong rương gỗ ra một cái đĩa CD, loại CD này chỉ có thể bỏ vào trong máy vi tính để bàn kiểu cũ mới có thể xem được, loại máy chiếu phim cũ đã sớm bị đào thải.

Chỉ mơ hồ nghe "Dừng - dừng lại", chỉ chốc lát trên màn hình máy tính lại xuất hiện hình ảnh người dẫn chương trình nổi tiếng lâu năm đang phỏng vấn những Hoa Kiều yêu nước.

Mặc dù người đàn ông mang âu phục đi giày da đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được phong thái hơn người của ông khi đó dù chất lượng video không tốt, ngay cả ngôi sao thần tượng nổi tiếng năm đó cũng chỉ có thể trở thành phông nền cho ông.

Người dẫn chương trình nói về mẫu người lý tưởng của ông, phú thương liền yên lặng, ánh mắt có một sự buồn bã không thể nhận ra, liền sờ chiếc nhẫn nơi ngón áp út hồi lâu.

Ông lão chỉ người này, cảm khái vô hạn nói: "Người này gọi là Hác Tứ, năm đó là người nghèo nhất trong thôn chúng ta, ai biết tới Thâm Quyến lại ăn nên làm ra, chỉ tiếc vợ chết quá sớm. Người ở Tô gia thời điểm khó khăn nhất đã cho vợ của ông ta một chén cháo để ăn, sau này liền được người ta cho một cửa hàng, hầy, giờ chỗ đó một trăm mười ngàn tệ một mét vuông."

"Nếu vợ ông ấy mà không chết sớm, thì hưởng phúc cũng vô tận..."

Trong thôn rất nhiều ông lão đều muốn, nếu năm đó ở thôn, mình là người cho vợ ông ấy cháo ăn, giúp đỡ bà ấy một chút, bây giờ có phải cửa tiệm trên phố đó là cửa bọn họ không? Hôm nay giá phòng ở Thâm Quyến cao như vậy, không có ai không hâm mộ là người nhà Tô gia tốt số.

Mời các bạn đón trải nghiệm review [Thập Niên 80] Bạch Nguyệt Quang của tác giả Tố Muội Bình Sinh. Chúc các bạn có buổi đọc truyện thật thú vị, cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!

#ngôntìnhhiệnđại, #niênđạivăn, #NDThấtLiênHoa, #làmruộng, #sinhcon