Trang chủ » Review Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Review Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Tóm tắt truyện Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Tác giả: Tứ Đan Phô

Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Nữ Phụ, Hiện Đại

Tình trạng: Hoàn thành

Độ dài: 897 chương

Review Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

----------------------

Chấp nhận số phận an bài, Diệp Chiêu đang nằm im làm người thực vật xuyên vào trong sách.

Thân phận: Nữ phụ đỡ đạn, bị cha ruồng bỏ, tranh tình cảm với em kế...

Diệp Chiêu hoàn toàn phá vỡ nội dung câu chuyện, tranh tình cảm cái gì?

Năm 1988, kinh tế sắp cất cánh, cô muốn thực hiện ước mơ làm bà chủ cho thuê nhà.

Cô dùng một miếng gừng, tay không bắt biệt kích, mở ra con đường tài phú.

Diệp Chiêu nhiều năm sau đã công thành danh toại, nhận phỏng vấn của giới truyền thông.

Đài Trung Ương: Khu phố dưới lầu được bầu chọn là khu trung tâm thương mại đắt giá nhất Thâm Thành, năm đó chỉ là một nơi đất cằn sỏi đá, vì sao bà lại có con mắt tinh tường chọn trúng nơi này?

Diệp Chiêu: Chỉ vì rẻ, cũng chỉ đủ tiền mua chỗ này.

Khán giả: !

Đài Trung Ương: Tòa nhà Xí Như Vân, một căn phó cầu, có người nói lúc đó là công trình nằm trên khu đất không may, sao bà lại nhìn xa trông rộng mua lại?

Diệp Chiêu: Họ khóc lóc xin tôi mua, tôi vốn cũng không định mua.

Khán giả: !!

Đài Trung Ương: Lúc người khác nhảy vào bất động sản, bà lại từ giã sự nghiệp trên đỉnh vinh quang, quay lại đầu tư vào truyền thông Hùng Miêu làm ăn phát đạt nhất hiện nay, bà có thiên nhãn sao?

Diệp Chiêu: Nói có lẽ anh không tin, tôi bị người ta lừa đầu tư.

Khán giả: A a a, vì sao người bị lừa không phải là tôi?

Đài Trung Ương: Bà và Lạc Thân là đôi thần tiên quyến lữ người người hâm mộ, có thể nói một chút về quá trình hai người quen nhau không?

Diệp Chiêu: Đánh nhau thì quen. Anh ta đi một chiếc xe mô-tô xấu hoắc, thiếu chút nữa đâm vào tôi.

Khán giả gào lên: Anh ấy đánh cô?

Lạc Thân tự giải thích: Từ trước đến nay đều là cô ấy đánh tôi.

Đài Trung Ương: Nhà họ Lạc nổi tiếng giàu có ở Cảng Thành, đều nói làm mợ trẻ nhà giàu không dễ, xin hỏi bà làm sao hòa nhập được?

Diệp Chiêu: Tại sao tôi phải hòa nhập? Bản thân tôi cũng là tỷ phú.

Khán giả hú hét: Hiểu rồi!!!!

----------------------

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà.

Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần.

Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn.

Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước.

Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà.

Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới.

"Chị ơi, mau lên!"

Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra.

Diệp Tiểu Cầm liếm nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết.

Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:



"Còn đau không?"

"Không đau."

Diệp Tiểu Cầm năm nay chín tuổi, mặt vàng như nghệ, gầy như que củi, trông nhỏ hơn tuổi thật.

Vết thương trên trán là do hôm qua bị chị hai và em trai đánh mà ra.

Trong gia đình trọng nam khinh nữ này, trên có chị gái, dưới có em trai, cô bé bị kẹt ở giữa, ai cũng có thể bắt nạt cô bé, Diệp Tiểu Cầm đã chai sạn rồi.

Bây giờ đang là cuối tháng bẩy của năm 1988, là ngày thứ 9 Diệp Chiêu xuyên không đến, cô xuyên không vào trong thế giới của một quyển truyện thập niên Mary Sue, nguyên thân cùng tên với cô, là một cô gái 17 tuổi, vì bị bệnh mà bỏ lỡ cơ hội thi đại học.

Năm đó mẹ của nguyên thân là thanh niên trí thức về nông thôn, ở trong làng chài phía Nam, sau khi đẻ cô ấy thì quay về thành phố, cha cô chê vướng bận, ném cô ấy về quê cho vợ chồng bác hai nuôi dưỡng ở Uyển Thành.

Hồi ấy còn nghèo, cha cô gửi phí sinh hoạt rất ít, vợ chồng bác hai coi cô ấy như cỏ rác, trên danh nghĩa là nuôi nấng, thực chất là bắt Diệp Chiêu làm việc nhà từ lúc bốn năm tuổi, sau đó còn phải gánh trách nhiệm nặng nề là chăm sóc em trai em gái, quả thực chính là một bảo mẫu nhỏ.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân bình bịch đi lên lầu, kèm theo là giọng nữ lanh lảnh:

"Diệp Tiểu Cầm! Tao nhìn thấy mày rồi! Mày mua hai cây kem, mày còn nói không trộm tiền của tao! Xem tao có đánh chết mày không!"

Mong một số review Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ mà chúng tôi sẽ giúp bạn có thêm thông tin trước khi đọc truyện. Chúc bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ tại reviewtruyen !