Trang chủ » Review Thập Niên 90: Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh

Nội dung truyện Thập Niên 90: Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh của tác giả Hoàng Tần

Tác giả: Hoàng Tần

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Tiểu thuyết, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Nữ Phụ

Tình trạng: Hoàn thành

Độ dài: 705 chương

Review Thập Niên 90: Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh

----------------------

Văn án


Tô Nhuyễn có một người em họ là người xuyên sách.

 

Em họ cho rằng cô là nữ chủ nên luôn muốn bày mưu để cướp lấy vận may của cô.

 

Bởi vì muốn làm người vợ yêu kiều được chồng sủng ái ở trong lòng bàn tay nên đã đoạt người quân nhân bị tàn tật cầu hôn với Tô Nhuyễn, còn bày mưu khiến Tô Nhuyễn phải gả cho một thanh niên nghèo đang trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp.

 

Kết quả là em họ không được như ý nguyện.

 

Còn Tô Nhuyễn lại cùng thanh niên nghèo gây dựng sự nghiệp tích cóp được tài sản hàng tỉ, trở thành phú bà hào môn được mọi người hâm mộ.

 

Sau khi trọng sinh, Tô Nhuyễn phát hiện em họ đang tích cực câu dẫn thanh niên nghèo gây dựng sự nghiệp, còn tính toán đẩy người quân nhân tàn tật kia lại cho cô một lần nữa.

 

Tô Nhuyễn:???

 

Tô Nhuyễn chỉ cảm thấy buồn cười, đời trước cả đời của cô giống như một con công xòe cánh, dùng sự kiêu ngạo của mình để bày ra những thứ ngăn nắp hoa lệ cho người ngoài thấy.

 

Còn ở sau lưng thì sao? Nói ra tất cả đều là nước mắt.

 

Nếu như em họ muốn đoạt thì cứ để cho cô ta đoạt.

 

Sống lại một lần nữa thì làm gì còn ai muốn kết hôn nữa chứ!

 

Đây chính năm 90 có hoàng kim ở khắp nơi, thị trường chứng khoán sắp phát triển cao tốc, địa ốc còn chưa phát triển, chỉ cần mở một cái nhà máy là có thể được kiếm tiền.

 

Đời này không còn người kéo chân sau nữa, thật sự là quá sảng khoái.

 

Bị đẩy đến trước mặt người nam nhân nghe nói là quan xứng của mình, Tô Nhuyễn không hoảng hốt một chút nào:

 

Vị này chính là kẻ điên vui giận thất thường trong truyền thuyết, không gần nữ sắc, kiên quyết không kết hôn.

 

Hiện tại cô chỉ là nhân vật đi ngang qua sân khấu mà thôi.

 

Dù sao cô sẽ không làm kiều thê đâu.

 

Quả nhiên, người nam nhân kia cũng bưng một khuôn mặt chán đời: Không cưới.

 

Đấy, mọi người mau xem đi, ngay cả ngọt sủng cũng không có.

 

Nhiều năm sau, em họ xử lý xong con trai riêng của chồng, lại bị buộc đi tìm Tô Nhuyễn vay tiền để quay vòng tài chính.

 

Khi em họ ăn nói khép nép đứng trước cửa lớn đại viện, nhìn người nam nhân lãnh lệ đáng sợ kiếp trước đặt Tô Nhuyễn ở trong lòng bàn tay chiều chuộng đến mức muốn ngôi sao thì sẽ hái cả ánh trăng xuống kia.

 

Đáy lòng thật sự muốn sụp đổ.

 

Đây, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

 

Rõ ràng đời trước anh ta không hề để ý tới cô ta cơ mà!

 

Còn có, sao Tô Nhuyễn lại còn sống phong cảnh hơn cả đời trước?!!

 

Rõ ràng đời này cô ta đã đoạt mất vận may của Tô Nhuyễn rồi cơ mà!!

 

Tiểu kịch trường:

 

Tô Nhuyễn nghe nói mình là một người vợ yêu kiều ở trong một quyển sách niên đại.

 

Cô ký vào di chúc quyên tặng hết tất cả tài sản.

 

Nhìn tra nam và cả nhà tra nam bị chính mình ngược đến kêu cha gọi mẹ???

 

Cô? Người vợ yêu kiều? Phốc……

 

Lộc Minh Sâm là “điên thần” có tiếng, cả đời chỉ yêu bộ đội.

 

Lão bà là cái gì? Anh còn chưa đủ phiền toái hay sao.

 

Có một ngày Tô Nhuyễn tức giận.

 

Anh buộc chặt đai lưng rồi vẫn còn cố hóp bụng lại thêm một chút nữa.

 

Nghe nói Tô Nhuyễn cực kỳ yêu thích eo nhỏ.

 

Tag: Duyên trời tác hợp, trọng sinh, ngọt ngào, xuyên sách.

 

Một câu tóm tắt: Nghe nói tôi là mỹ nhân có vận may lớn ở trong truyện niên đại.

 

Đề cử: Làm đến nơi đến chốn, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

 Truyện hành văn trơn tru mạch lạc, cốt truyện không theo khuôn phép cũ, nam nữ chủ cũng không phải 10 phân vẹn mười, thậm chí đều gặp phải sự bi thương trong gia đình. Nhưng mà một người luôn cố gắng tự lập, một người kiên trì giữ vững tín ngưỡng, bao dung và chữa khỏi lẫn nhau, ấm áp ngọt ngào. Nội dung gần sát cuộc sống, nhân vật có tính cách rõ ràng, đáng giá đọc thử.

----------------------

Trong ánh bình minh, một cô gái đang chau mày nằm trên giường đất, dường như là giấc ngủ không được an ổn.

…..

“Bác sĩ, ông xem có thể để con gái tôi dừng uống thuốc được không?” Giọng nói của Tô Văn Sơn vang lên ngoài cửa, giọng nói xót xa không thể kiềm chế được, “Mỗi lần sau khi uống thuốc xong, con bé sẽ luôn đau đớn vô cùng, tôi thật sự không muốn nhìn thấy nó bị hành hạ như vậy nữa.”

“Đúng vậy bác sĩ.” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng cũng nói, “Con bé khó mà có thể chấp nhận được.” Nói rồi còn đau lòng nghẹn ngào hơn, “Chúng tôi thật ra cũng hy vọng con bé có thể được giải thoát sớm hơn.”

“Tôi nhìn cô cũng không phải có ý muốn cho con bé giải thoát sớm hơn, mà là không muốn lãng phí mười mấy vạn mỗi ngày đi?” Thanh âm lảnh lót mà tràn ngập sự châm chọc vang lên, là dì hai của cô tên Liêu Hồng Mai.

Giọng nói của bà ta cực lớn, dường như cố ý muốn đánh thức người ở trong phòng bệnh, “Hai người đừng có mà đứng chỗ này giả mù sa mưa, ai mà không biết các người ước Nhuyễn Nhuyễn chết thật nhanh để kế thừa tài sản của nó chứ!”

“Sao, người còn chưa chết mà hai người đã lập tức thương nhớ tiền của người ta rồi à?” Giọng điệu của dì hai Liêu Hồng Mai tức giận xem lẫn bất bình, “Đây là gia nghiệp do Tô Nhuyễn xây dựng, dù tiêu không hết cũng không đến lượt các người ở chỗ này đau lòng hộ đâu!”

“Liêu Hồng Mai, đừng có ở chỗ này châm ngòi ly gián, đó hẳn là ý đồ của cô đúng không?” Mẹ kế Đỗ Hiểu Hồng lúc nãy còn hiền hòa bỗng nhiên sắc bén nói, cười lạnh, “Nhuyễn Nhuyễn còn rất khỏe, dù cho nó muốn chia tài sản thì một đồng tiền của nó cũng không liên quan với mấy người!”

Liêu Hồng Mai cười lạnh, “Không có liên quan gì với tôi sao? Tôi chính là người nuôi dưỡng nó 20 năm, năm đó nếu không phải Thanh Thanh nhà tôi, gánh vác giùm gả vào Lộc gia, thì Tô Nhuyễn có thể sống an lành dưới Hoắc gia thái thái sao? Đã sớm bị lòng dạ hiểm độc như hai người bán đi rồi!”

“Các người suốt ngày canh giữ ở chỗ này là vì muốn ngăn cản mọi người, các người cho rằng khống chế Tô Nhuyễn là có thể chiếm hết tài sản của nó sao?”

“Đừng có không biết xấu hổ!”



Đỗ Hiểu Hồng tức giận đến mức mắng to, “Cô đừng có mà đổi trắng thay đen, Tô Thanh Thanh gánh vác giúp Nhuyễn Nhuyễn? Rõ ràng là nó coi trọng gia tài của Lộc gia đến từ thành phố, đoạt lấy nhân duyên của Nhuyễn Nhuyễn, người bắt nạt Nhuyễn Nhuyễn tàn nhẫn nhất chính là mấy người ở nhị phòng các người! Còn muốn ăn ké của Nhuyễn Nhuyễn, tôi nói cho các người biết, đến cửa nhỏ cũng không có mà đi đâu!”

Liêu Hồng Mai cũng không cam lòng yếu thế, “Ha ha, thật đúng là trò cười cho thiên hạ, rốt cuộc ai là người đổi trắng thay đen, cô đi ra ngoài hỏi một chút, tôi chắc chắn cả cái huyện Khai Vân ai không biết Đỗ Hiểu Hồng có lòng dạ hiểm độc thế nào!”

“Không nói ngày một ngày hai, năm đó thành tích của Nhuyễn Nhuyễn rất tốt, khi thi đại học có ăn cơm do cô làm thì lập tức bị nôn mửa tiêu chảy, nếu không phải Nhuyễn Nhuyễn của chúng tôi hiếu thắng, thì cuộc đời của con bé đã bị cái bà già yêu quái như cô hủy hoại!”

“Mày ngậm máu phun người!”

“Còn cô là cái đồ không biết xấu hổ!”

…..

Tô Nhuyễn rất có hứng nghe chó cắn chó ngoài cửa, đồng thời cũng nhớ đến không ít chuyện thóc mục vừng thối khi xưa.

Bỗng nhiên, một giọng nói tràn ngập mệt mỏi nhưng rất kiên định giống như con sư tử cái bảo vệ nghé con vang lên, “Các cô đều cút hết cho tôi!! Tôi còn sống một ngày thì các cô cũng đừng nghĩ bắt nó dừng thuốc!”

Sau đó cảnh trước mắt thay đổi, một người tóc bạc đầy đầu, than khóc lao về phía cô, “Nhuyễn Nhuyễn, con không thể bỏ mặc mẹ được…”

“Mẹ —”

Các bạn đang đọc Review Thập Niên 90: Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh mới nhất tại Review truyện. Chúc bạn có buổi đọc truyện vui vẻ cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi!