Tóm tắt truyện Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu
Tác giả: Hương Tô Lật
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hệ thống, Trọng Sinh, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Hiện Đại
Tình trạng: Hoàn thành
Độ dài: 825 chương
----------------------
Văn án:
Trở lại thập niên 70 không đủ ăn, không đủ mặc, vô cùng hoang vu.
Nhưng mà Từ Toa cảm thấy chính mình còn có thể ở lại nơi này thêm một vạn năm.
Ai bảo cô có một tòa thành thị hoang phế chứ.
Niềm vui của bàn tay vàng, bạn không thể tưởng tượng được đâu.
Từ Toa nắm chặt chiếc xẻng nhỏ, đeo cặp sách nhỏ.
Thật nhanh đi vào khu dân cư.
Giàu to rồi.
Nơi này giống như chỗ ở của thần tiên vậy.
Căn nhà này tồn 30 cân gạo.
Căn nhà này cất giấu một rương vịt hút chân không.
Còn cả căn nhà này nữa, thế mà có cả thịt ba chỉ phơi khô?
Cất vào balo nhỏ, cô chính là đứa nhỏ giàu nhất thập niên 70.
…
Nghe nói gì chưa? Đứa cháu gái kia của bà Từ trở về rồi đấy, mẹ chết rồi, sao ba có thể không lấy vợ hai chứ? Thật đáng thương biết bao.
Nghe nói gì chưa? Đứa cháu gái kia của bà Từ bị đánh, đây không phải là việc làm của phụ nữ ư? Để Trần Nhị đánh, đáng thương biết bao.
Nghe nói gì chưa? Đứa cháu gái kia của bà Từ đi họp ở công xã, trên đường đi gặp phải hai nhóm người đang đánh quần chiến, bị tai họa rơi trúng đầu, đáng thương biết bao.
Nghe nói gì chưa? Cô con dâu của bà Từ nổi giận với cô cháu gái kia, nói không cho phép cô bé ăn cơm, đáng thương biết bao.
Từ Toa: ???
Người qua đường giáp ất bính đinh: Đừng nói nữa, còn bị đánh oan vào trán đấy!
Tag: Thập niên, điền văn.
Chủ đề chính: Nỗ lực phấn đấu có thể thu được thành công.
Review:
Thiếu nữ Từ Toa bởi vì một vụ nổ lớn mà vượt qua thời không song song đến thập niên 70, cô rất thông minh phát hiện bản thân mình cũng chính là Từ Toa, nhanh chóng dung nhập vào trong gia đình, cảm nhận được ấm áp. Đồng thời Từ Toa cũng phát hiện ra bản thân mang theo một tòa thành thị hoang vắng đến.
Ở niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, vật tư trong thành thị hoang vắng kia có thể làm được rất nhiều chuyện, trong lúc đó Từ Toa cũng gặp được y sĩ Giang Phong trong thành thị hoang vu, một người có thể chất đặc thù, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cùng khích lệ cho nhau, tình đầu ý hợp, cùng nhau tiến bộ.
Hai người âm thầm làm rất nhiều việc tốt, thay đổi cuộc đời của rất nhiều người, làm cho tương lai của bản thân càng thêm xán lạn hơn.
Chuyện xưa mang theo nét hài hước, nhẹ nhàng, mỗi nhân vật đều có nét đặc sắc riêng của mình, thú vị đáng yêu, miêu tả sinh động về cuộc sống của giai đoạn thập niên 70, đồng thời cũng để cho người đọc cảm nhận được từng bước nỗ lực của nhân vật để trở nên giàu có.
----------------------
“Hu hu hu, Hổ Nữu Nhi đáng thương của bà, cháu nói xem, sao đứa nhỏ như cháu lại thảm như vậy chứ, quá ức hiếp người, quá ức hiếp người rồi…” Tiếng khóc đau lòng của người phụ nữ không ngừng vang lên: “Bà ngoại đẩy cháu đến công xã, chúng ta tìm người nói cho rõ lí lẽ, trong thiên hạ này, không có nơi nào là không thể nói lý được hết… Hu hu hu, bọn họ là thấy cậu và mợ cháu không ở đây, cố ý đấy! Đây rõ ràng là bắt nạt người chết mà, bà ngoại sẽ đến công xã hỏi thử xem, sao lại có thể đối xử với đứa bé nhà chúng ta như vậy chứ, ba đứa nhỏ còn ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, mẹ con bé còn vì quốc gia mà mất mạng, đứa nhỏ ở nông thôn lại bị người ta ức hiếp như thế… Hu hu hu…”
Tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng phàn nàn.
Mà những âm thanh quanh mình cũng không nhỏ, có tiếng quát to của đàn ông: “Trần Nhị, cậu quỳ xuống cho tôi, tên khốn nhà cậu chỉ biết ở nhà đánh vợ, còn đánh đến trên người cán sự Từ, tôi thấy cậu chính là chán sống rồi!”
“Đây là thấy người ta là con gái dễ bắt nạt…”
“Đây là thấy bà cụ Từ yếu đuối, không chống đỡ nổi gia đình ư? Ngay cả người ngoài cũng giẫm một chân, cán sự Từ này còn nhỏ tuổi, chẳng phải cũng dễ bị ức hiếp à..”
“Lần đập đầu này của Hổ Nữu Nhi phải làm sao bây giờ, nếu như để lại sẹo, tương lai biết tìm nhà chồng kiểu gì đây.”
“Đại đội trưởng à, cho dù Trần Nhị kia có cùng họ với ông thì tôi cũng phải nói, không thể ức hiếp người khác như thế được, các người đây là xem nhà họ Từ nhà tôi không có ai nên bắt nạt Hồ Nữu Nhi ư? Nhất định phải xử lý, nhất định phải nghiêm trị!” Đây là giọng nói của nam giới mang theo khí thế hùng hổ, nghe qua không tính là trẻ tuổi.
“Tôi chỉ là một người phụ nữ, cũng chẳng có kiến thức gì, hu hu hu, nhưng tôi biết, Tú Nhi nhà tôi chỉ có một đứa con gái như thế thôi, nếu như con bé xảy ra chuyện gì không hay, tôi cũng không sống nổi nữa, tôi sẽ treo cổ ngay ở cửa thôn, tôi cũng không tin công xã mặc kệ, hu hu hu, phải để Trần Nhị kia đền mạng cho con nhóc nhà tôi, Trần Nhị, mệt thím còn cho rằng cháu là đứa bé ngoan, thím nhìn nhầm cháu rồi, thím thật sự nhìn nhầm cháu rồi! Cháu, đứa nhỏ này, quả thật không học tốt…”
“Thím à, cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi, cháu không cố ý đâu…”
“Thím à, Hổ Nữu Nhi không sao đâu, thím xem cô ấy đâu sao.”
Đây là một giọng nữ đau khổ, thê lương: “Con bé không có chuyện gì thì thím bỏ qua cho Trần Nhị nhà tôi đi, đây là lỗi của tôi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, là tôi không nên tìm cán sự Từ đến nhà mình hòa giải, là lỗi của tôi, thím đánh tôi một trận, bỏ qua cho Trần Nhị đi.”
“Cho dù con bé có tỉnh lại thì đại biểu cho Trần Nhị không sai ư? Trần Nhị không đánh con bé ư? Đúng rồi, tìm công an, tôi muốn đi tìm công an bắt cậu ta, Trần Nhị à, cháu đừng trách thím, thím cũng không muốn cháu tiếp tục phạm sai lầm nữa, cháu vào tù ngồi đi, tiếp nhận cải tạo, sau này còn có thể làm một con người mới, làm một đồng chí tốt!”
“Thím không thể bỏ qua cho cháu được, buông tha cho cháu cũng chính là hại cháu, đồng thời còn hại cả những người khác nữa, thím không thể chỉ biết lo cho bản thân mình, không để ý đến đại nghĩa. Thím cũng không thể chỉ lấy hai, ba mươi đồng của cháu để làm phí bồi bổ, bồi thường được, nhưng đừng nói là hai, ba mười đồng, cho dù muốn bao nhiêu thì cháu cũng phải đưa. Em gái Hổ Nữu Nhi của cháu bị thương, đây là chuyện mà ai cũng nhìn thấy đấy. Nhưng thím không thể lựa chọn cách giải quyết như thế được, bởi vì thím không muốn làm hỏng cháu, vì thế thím không thể nhận tiền, thím nhất định phải để cho cháu ngồi tù sửa đổi bản thân, thím đây cũng vì tốt cho cháu.”
“Thím à, cháu sai rồi, cháu cầu xin thím, cháu đồng ý đưa tiền, cháu đồng ý đưa phí bồi bổ…”
“Chị à, đứa con trai này của tôi sai rồi, bồi thường cũng là chuyện nên làm, chị coi như nể mặt tôi, chừa cho nhà tôi chút mặt mũi đi, nếu như để thằng bé ngồi ù, em gái nó không gả chồng đi được, cầu xin chị, tôi biết chị là người có tấm lòng lương thiện nhất thôn chúng ta, cầu xin chị cho thằng bé một cơ hội đi, không phải Hổ Nữu Nhi bị thương ư? Chúng tôi cho 20, cho 20 đồng phí bồi bổ.”
“Chuyện này… Không được đâu, nếu như cậu ta lại tái phạm…”
“30, à không, 35, nhà chúng tôi đưa 35 đồng, cầu xin chị tha cho Trần Nhị đi…”
Một trận tranh chấp ầm ĩ gần như trút vào bên tai Từ Toa, cô nghe đến mơ hồ, cảm thấy tiếng khóc sướt mướt của bà lão lớn tuổi này vô cùng quen thuộc, cô giãy dụa muốn tỉnh lại, hình như bên tai lại vang lên tiếng đoàng đoàng đoàng.
Đây là tiếng nổ.
“Không!” Đau đớn dữ dội dội hết vào tai, Từ Toa hét lên một tiếng, ngồi bật dậy.
Mong một số review Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu mà chúng tôi sẽ giúp bạn có thêm thông tin trước khi đọc truyện. Chúc bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ!